Chiến binh Iroquois (người Mỹ bản địa) là tác phẩm của nhà điêu khắc và hoạ sĩ người Mỹ, Frederic Remington (1861-1909).
Vào Thế kỷ VII, vùng đất do người Iroquois kiểm soát đã kéo dài từ New England đến sông Mississippi ở phía Tây và sông Tennesse ở phía Nam. Ban đầu chỉ gồm 5 bộ tộc hùng mạnh nhất (còn gọi là 5 nước) là: bộ tộc Cayuga, Mohawk, Oneida, Onondaga và Seneca. Đến năm 1722, năm nước đã trở thành 6 do có thêm bộ lạc người da đỏ Tuscarora tham gia. Bộ lạc này đã bị dân di cư đuổi khỏi miền Nam.
Vào năm 1779, khi lực lượng quân cách mạng Mỹ trên đường làm nhiệm vụ trừng phạt đến lưu vực sông Mohawk, ở phía Tây New York, họ rất kinh ngạc về những bằng chứng về nền văn hóa hiếm có Iroquois. Trải dài trước mặt họ là những cánh đồng ngô, hoa quả, khoai tây, đậu Hà Lan, đậu cove, những khu vườn táo, đào, hoa và những trang trại được trang bị đầy đủ với những đàn gia súc, gia cầm. Trong con mắt của những người lính bình thường, cuộc sống của những người Iroquois trong những ngôi nhà khung gỗ, được xây bằng đá, có ống khói bằng gạch và cửa sổ bằng kính tốt hơn nhiều so với cuộc sống của phần lớn những người châu Âu định cư trong khu vực. Vào khoảng năm 1650, người Iroquois đã đạt tới một nền văn minh tiên tiến nhất của người Mỹ bản xứ phía Bắc Rio – Grande. Trong thời hoàng kim, họ đã gây được ảnh hưởng vượt ra ngoài phạm vi dân số của họ, khoảng 16.000 người lúc đông nhất. Họ không chỉ có khả năng kiềm chế hai vương triều lớn của Châu Âu là Anh và Pháp mà còn tổ chức được một cơ cấu chính trị tinh vi, trở thành những khuôn mẫu trong những đề xuất của Benjamin Franklin về một chính phủ liên bang mới ở Mỹ.
Quốc kỳ của Iroquois
Bức họa của người Iroquois về Tadodaho nhận hai thủ lĩnh Mohawk
Dưới ảnh hưởng của Sir William Johnson, Liên minh Iroquois đã cùng với người Anh chống lại người Pháp trong cuộc đấu tranh giành đất đai và buôn lông thú. Trừ những người thuộc bộ tộc Tuscarora và một nửa số người thuộc bộ tộc Oneida, thì Liên minh Iroquois luôn kề vai sát cánh với người Anh trong cuộc chiến tranh cách mạng – một lựa chọn đã đem tai họa đến cho người da đỏ. Sau khi Liên minh Iroquois tham gia vào hai cuộc thảm sát ở thung lũng Chery và thung lũng Wyoming, tướng George Washington đã hạ lệnh tiến hành cuộc viễn chinh trừng phạt do tướng John Sullivan lãnh đạo. Đến cuối Thế kỷ XVIII, chiến tranh và bệnh dịch đã làm cho dân số của Liên minh chỉ còn 1/4, và cuối cùng họ đã mất toàn bộ đất đai vì bị những kẻ đầu cơ bất động sản phá bỏ những hiệp ước hay cướp đất.
Người Iroquois tại Buffalo, New York năm 1914
Sau khi Liên minh người Iroquois sụp đổ, người Iroquois bị đuổi ra khỏi các vùng đất mà tổ tiên họ đã sống. Nhiều người bị chết trong các trận chiến với quân viễn chinh Mỹ, và trong các trận dịch bệnh mà người châu Âu mang đến khi họ đến định cư. Các vùng đất của tổ tiên họ dần dần bị mất đi vào tay những người buôn đất. Ngày nay người Iroquois còn lại khoảng 125,000 người sinh sống ở Bắc Mỹ, trong đó khoảng 80,000 người sống tại Mỹ (New York, Wisconsin, South Carolina, Oklahoma) và khoảng 45,000 người sống tại Canada (Nam Quebec và Nam Ontario).
Tổng hợp: Trâm Anh Art
(Nguồn: Daeg de Mott, D. K., 2009; Charles Augustus Hanna, 1911; Grindle, D, 1992; Bradley, James, 1987; John Verelst, 1710; Chris 73; 1914)
5/5 - (1 bình chọn)
Kích thước:
. Chiều cao: 64 cm . Chiều rộng: 25 cm . Chiều sâu: 25 cm
Chiến binh Iroquois (người Mỹ bản địa) là tác phẩm của nhà điêu khắc và hoạ sĩ người Mỹ, Frederic Remington (1861-1909).
Vào Thế kỷ VII, vùng đất do người Iroquois kiểm soát đã kéo dài từ New England đến sông Mississippi ở phía Tây và sông Tennesse ở phía Nam. Ban đầu chỉ gồm 5 bộ tộc hùng mạnh nhất (còn gọi là 5 nước) là: bộ tộc Cayuga, Mohawk, Oneida, Onondaga và Seneca. Đến năm 1722, năm nước đã trở thành 6 do có thêm bộ lạc người da đỏ Tuscarora tham gia. Bộ lạc này đã bị dân di cư đuổi khỏi miền Nam.
Vào năm 1779, khi lực lượng quân cách mạng Mỹ trên đường làm nhiệm vụ trừng phạt đến lưu vực sông Mohawk, ở phía Tây New York, họ rất kinh ngạc về những bằng chứng về nền văn hóa hiếm có Iroquois. Trải dài trước mặt họ là những cánh đồng ngô, hoa quả, khoai tây, đậu Hà Lan, đậu cove, những khu vườn táo, đào, hoa và những trang trại được trang bị đầy đủ với những đàn gia súc, gia cầm. Trong con mắt của những người lính bình thường, cuộc sống của những người Iroquois trong những ngôi nhà khung gỗ, được xây bằng đá, có ống khói bằng gạch và cửa sổ bằng kính tốt hơn nhiều so với cuộc sống của phần lớn những người châu Âu định cư trong khu vực. Vào khoảng năm 1650, người Iroquois đã đạt tới một nền văn minh tiên tiến nhất của người Mỹ bản xứ phía Bắc Rio – Grande. Trong thời hoàng kim, họ đã gây được ảnh hưởng vượt ra ngoài phạm vi dân số của họ, khoảng 16.000 người lúc đông nhất. Họ không chỉ có khả năng kiềm chế hai vương triều lớn của Châu Âu là Anh và Pháp mà còn tổ chức được một cơ cấu chính trị tinh vi, trở thành những khuôn mẫu trong những đề xuất của Benjamin Franklin về một chính phủ liên bang mới ở Mỹ.
Quốc kỳ của Iroquois
Bức họa của người Iroquois về Tadodaho nhận hai thủ lĩnh Mohawk
Dưới ảnh hưởng của Sir William Johnson, Liên minh Iroquois đã cùng với người Anh chống lại người Pháp trong cuộc đấu tranh giành đất đai và buôn lông thú. Trừ những người thuộc bộ tộc Tuscarora và một nửa số người thuộc bộ tộc Oneida, thì Liên minh Iroquois luôn kề vai sát cánh với người Anh trong cuộc chiến tranh cách mạng – một lựa chọn đã đem tai họa đến cho người da đỏ. Sau khi Liên minh Iroquois tham gia vào hai cuộc thảm sát ở thung lũng Chery và thung lũng Wyoming, tướng George Washington đã hạ lệnh tiến hành cuộc viễn chinh trừng phạt do tướng John Sullivan lãnh đạo. Đến cuối Thế kỷ XVIII, chiến tranh và bệnh dịch đã làm cho dân số của Liên minh chỉ còn 1/4, và cuối cùng họ đã mất toàn bộ đất đai vì bị những kẻ đầu cơ bất động sản phá bỏ những hiệp ước hay cướp đất.
Người Iroquois tại Buffalo, New York năm 1914
Sau khi Liên minh người Iroquois sụp đổ, người Iroquois bị đuổi ra khỏi các vùng đất mà tổ tiên họ đã sống. Nhiều người bị chết trong các trận chiến với quân viễn chinh Mỹ, và trong các trận dịch bệnh mà người châu Âu mang đến khi họ đến định cư. Các vùng đất của tổ tiên họ dần dần bị mất đi vào tay những người buôn đất. Ngày nay người Iroquois còn lại khoảng 125,000 người sinh sống ở Bắc Mỹ, trong đó khoảng 80,000 người sống tại Mỹ (New York, Wisconsin, South Carolina, Oklahoma) và khoảng 45,000 người sống tại Canada (Nam Quebec và Nam Ontario).
Tổng hợp: Trâm Anh Art
(Nguồn: Daeg de Mott, D. K., 2009; Charles Augustus Hanna, 1911; Grindle, D, 1992; Bradley, James, 1987; John Verelst, 1710; Chris 73; 1914)